Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Phương pháp shichida phần 2

Mình xin post tiếp cho các bố mẹ quan tâm về topic này nhé!

Phần 2: 6 điểm quan trọng cần nhớ khi dạy con em chúng ta

Shichida tin rằng não phải sẽ đóng khi tinh thần của đứa trẻ có cảm xúc tiêu cực và căng thẳng, sợ hãi hay buồn chán, trong trường hợp này việc training não phải và não trung gian sẽ không mang lại kết quả như mong đợi.

Shichida dạy chúng ta rằng có 6 điểm quan trọng cần nhớ khi dạy con em chúng ta:
1. Đừng nhìn vào những thiếu sót của bé.
2. Đừng nhìn vào những biểu hiện của bé hiện tại mà cho rằng đó sẽ là kết quả của sau này, bạn phải biết rằng trẻ đang phát triển và tiến bộ lên từng ngày.
3. Bạn không phải là một người hoàn hảo.
4. Đừng so sánh. Mọi trẻ em đều có tiềm năng riêng để phát triển tốt nhất.
5. Không đặt thành tích học tập, thành tích luyện tập là ưu tiên
6. Bạn hãy học cách nhìn con bạn là một đứa trẻ hoàn hảo – (bạn hãy hài lòng với tất cả những biểu hiện và cố gắng của con bạn, bạn xem bé là một đứa tẻ hoàn hảo, bạn tin tưởng vào điều đó thì con bạn sẽ là một đứa trẻ hoàn hảo)

Các ông bố, bà mẹ theo pp Shichida sẽ biết yêu, biết khen ngợi và chấp nhận con mình.

Bây giờ, trong bài Shichida tiếp theo của tôi và vẫn chia sẻ các nguyên tắc cơ bản, tôi muốn chia sẻ với bạn những gì chúng tôi đang cố gắng để đạt được với pp Shichida nuôi dạy con cái. Ở đây, tôi sẽ cung cấp cho bạn vài món cho tư tưởng đầu tiên. Bạn đã đọc truyện hư cấu của Roald Dahl 1945, "Câu chuyện tuyệt vời của Henry Sugar"? Tôi đọc nó như là một đứa trẻ và nó làm ảnh hưởng lớn đến tôi. Nó thực sự là một câu chuyện tuyệt vời. Đây là một bản tóm tắt, tôi copy từ internet (có sửa vài chỗ)

Henry Sugar là một người Anh 41 tuổi, giàu có và độc thân. Anh ta là một dân chơi có tính ích kỷ (anh ta chưa kết hôn vì anh ta không muốn chia sẻ tiền của mình với vợ) và tham lam (anh ta luôn tìm cách để tăng sự giàu có của mình). Anh ta được thừa kế tài sản và trước đây anh ta không phải học và làm gì. Anh ta thích đánh bạc và không phải gian lận để giành chiến thắng. Một ngày cuối tuần, trong khi cảm thấy chán tại dinh thự của một người bạn, Henry đi lang thang vào thư viện và phát hiện ra một cuốn sách có tiêu đề: "Báo cáo về một cuộc phỏng vấn với Imhrat Khan, người có thể xem mà không cần đôi mắt" của Tiến sĩ John Cartwright. Henry đọc toàn bộ. Cuốn sách nói về một người đàn ông Ấn Độ, Khan, người đến gặp bác sĩ Cartwright để kiểm chứng khả năng của mình có thể nhìn thấy mọi vật mà không cần sử dụng đôi mắt. Bác sĩ bịt kín mí mắt, lấp đầy hốc mắt bằng bột nhão, đặt thêm một miếng bông gòn dày và băng lại với hai cuộn băng 3-inch. Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ, Khan bước ra khỏi bệnh viện, lấy xe đạp của anh ấy và cho xe chạy vào con đường đang lưu thông nhộn nhịp. Ngạc nhiên, bác sĩ mời Khan ăn tối và đề nghị Khan giải thích làm thế nào Khan đã phát triển được sức mạnh ma thuật này.

Khan kể với bác sĩ vê câu chuyện của mình. Khi là một cậu bé, ông đã bị cuốn hút với phép thuật và xin làm trợ lý của một nhà ảo thuật. Ông đã vô cùng thất vọng khi nhận ra nó chỉ là các trò đánh lừa và sự nhanh nhạy của bàn tay. Ông quyết định tìm hiểu những sức mạnh kỳ lạ được gọi là yoga.

Thật khó để tìm một giáo viên, vì Khan muốn học yoga chỗ danh tiếng và thành đạt, và các bậc thầy yoga từ chối để dạy cho anh ta vì những lý do này. Cuối cùng, Khan cũng đã cố gắng tìm được một người tập yoga gọi là Banerjee, và ông đã nhìn thấy bí mật của Banerjee là đã bay lên trong lúc ngồi thiền. Banerjee phát hiện ra Khan và trở nên tức giận, đuổi anh ta đi. Mặc dù vậy nhưng mỗi ngày Khan đều đến chỗ Banerjee và cuối cùng Banerjee đã đồng ý giới thiệu anh một người bạn tập yoga để được hướng dẫn. Và từ đó, Khan bắt đầu tập luyện yoga. Ông đã học được về sự tập trung và điều chỉnh sự tập trung của thần kinh về một điểm. Sau ba năm thực hiện, ông đã có thể đi bộ trên than hồng cháy rực, và sau sự thành công này, ông đã quyết định rằng ông sẽ tập trung theo mục tiêu của riêng ông- khả năng nhìn thấy mà không cần đôi mắt. Vì vậy, mỗi đêm, ông thắp một ngọn nến để ở điểm chết để đôi mắt, nhìn chằm chằm vào phần màu đen của ngọn lửa, sau đó nhắm mắt lại và tập trung vào một điểm duy nhất. Ở tuổi 24, ông đã bắt đầu phát triển từ từ khả năng bên trong của thị giác. Ở tuổi 29, ông đã có thể đọc một cuốn sách khi bị bịt mắt, "nhìn thấy" với các bộ phận khác của cơ thể của mình. Tiến sĩ Cartwright ngạc nhiên với câu chuyện của Khan. Ông quyết định công bố câu chuyện này, khả năng của Khan có thể mở đường hướng tới việcgiúp người mù được thấy, kẻ điếc được nghe. Tuy nhiên, trước khi Khan có thể nói chuyện với ông ta một lần nữa vào ngày hôm sau, ông đã biết rằng Khan đã chết trong giấc ngủ của mình.

Khi đọc báo cáo này Henry Sugar nhận ra rằng nếu anh có thể tập luyện như vậy, anh ta có thể tạo nên vận may cho bản thân.Vì vậy, anh ta đã cố gắng làm ma thuật với ngọn nến. Đáng ngạc nhiên là tiến bộ của Henry rất đáng kể. Henry nghĩ rằng có lẽ anh ta là một trong một triệu người có khả năng đạt đến quyền lực yoga với tốc độ đáng kinh ngạc. Trong 10 tháng luyện tập, Henry có khả năng nhìn được vật với đôi mắt nhắm. Và Henry đã cố gắng luyện tập điều đó với những lá bài. Và nó đã làm việc! Mục đích của anh ta là xem mặt sau của thẻ bài trong bốn giây. Sau ba năm và ba tháng thực hiện, anh ta đạt đến mục tiêu và đi casino yêu thích và thắng được rất nhiều tiền. Khi anh ta trở về nhà, anh nhận ra rằng anh không cảm thấy hạnh phúc như anh ta mong đợi. Việc tập luyện yoga đã làm thay đổi quan điểm về cuộc sống của anh ta. Vào buổi sáng, ông ném một tờ 20-pound cho một người nào đó trên đường phố và nhận ra việc từ thiện này đã làm cho anh ta cảm thấy tốt hơn. Không một chút suy nghĩ, anh ta đã ném toàn bộ đống tiền qua cửa sổ. Một cuộc bạo loạn xảy ra sau đó và một cảnh sát đến hỏi anh. Henry thật sự sự ngạc nhiên khi đã bị người cảnh sát mắng anh ta vì đã dùng số tiền ấy một cách không xứng đáng,thay vì đem cho một bệnh viện hoặc trại trẻ mồ côi. Henry nhận thấy lời người cảnh sát là đúng và tự lên một kế hoạch. Trong suốt hai mươi năm sau, Henry đi khắp thế giới dùng khả năng của mình để chiến thắng tại các sòng bạc, với những số tiền anh ta thắng được, anh ta dùng tài khoản riêng đó thành lập trại trẻ mồ côi trên khắp các nước mà Henry đi qua.Đến khi Henry qua đời, ông đã có hơn 144 triệu bảng Anh và thiết lập 21 trại trẻ mồ côi rải rác trên thế giới.

Tôi muốn đề cập đến nhân vật của Roald Dahl, Imhrat Khan, được dựa trên câu chuyện có thật của một người đàn ông Ấn Độ tên là Kuda Bux. Năm 1934, ông cho phép một nhóm các chuyên gia và các nhà khoa học bịt kín đôi mắt của mình đóng kín bằng bột, giấy thiếc, gạc và các lớp băng gạc bằng len dày và đã gây kinh ngạc cho họ khi ông vẫn đọc được cuốn sách được đặt ở phía trước của anh ta.

Năm 1937, ông gây ngạc nhiên cho những người xem ở Liverpool bằng cách đi dọc theo chiều hẹp của một mái nhà cao 200 feet so với mặt đất khi bị bịt mắt.Năm 1945, Kuda Bux khéo léo đạp xe qua quảng trường Times của New York đang tắc nghẽn trong khi đôi mắt của ông đã bịt kín.

Trớ trêu thay, trong cuộc sống sau này của mình, Kuda Bux bị mất thị lực do ông bị bệnh tăng nhãn áp. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng sử dụng khả năng tuyệt vời của mình. Đáng ngạc nhiên nhất, khi không bị bịt mắt, Kuda Bux phải mang mắt kính để đọc chữ in nhỏ. Trong khi bị bịt mắt Kuda Bux sẽ đọc được ngày trên đồng tiền dấu trên tay một của khán giả, đọc các bản in của một tạp chí, luồn một cây kim, bắn một Bullseye với một khẩu súng dạng viên, và nhiều bí ẩn khác . Khi được hỏi làm thế nào anh có thể thấy, Kuda Bux giải thích, "Tôi có thể nhìn thấy do năng lực của sự tập trung. Tôi đem tất cả sự chú ý của mình để làm cho thị lực của tôi nâng lên một cấp độ. Đó là năng lực khi tập trung. Kuda Bux dừng lại một chút và nói tiếp, "Lưng của tôi đã bị gãy ở ba chỗ. Các bác sĩ nói rằng tôi sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Với năng lực của tôi, tôi đã có thể chữa lành chính bản thân mình. Cho đến bây giờ tôi không gặp trở ngại gì trong việc đi lại của mình.". Kuda Bux khẳng định. Và khi được hỏi "Bất cứ ai cũng có thể tìm hiểu để làm điều này?", Kuda Bux xác nhận, "Có, bạn có thể phát triển năng lực sự tập trung của bạn bằng cách nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa một ngọn lửa và nến. Đầu tiên bạn hãy làm điều này chỉ trong vài giây, "ông giải thích. "Sau một thời gian, bạn sẽ có thể làm điều này lâu hơn nữa."

Một phần của "Câu chuyện tuyệt vời của Henry Sugar" đã tạo ấn tượng sâu sắc cho bạn? Hãy suy nghĩ về nó - câu trả lời của bạn sẽ liên quan đến những câu hỏi về những kết quả mà bạn mong đợi để nhìn thấy từ các phương pháp Shichida. Và trong bài viết Shichida tiếp theo của tôi, tôi sẽ chia sẻ với bạn những mục tiêu của phương pháp Shichida.

Nguồn: www.giaoducsom.org

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét